Những ngày khai trường

Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường. Tôi quên sao được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.” Những câu văn trong bài Tôi đi học của nhà văn Thanh Tịnh như những sợi dây yêu thương, nối tôi quay về với những kỉ niệm ngày xưa, ngày tôi còn tấm bé – ngày đầu tiên đến trường.

Tôi năm nay đã là một cô học sinh học lớp Tám, tám lần dự lễ khai trường, thế nhưng ngày khai trường đầu tiên vào năm lớp Một vẫn để lại cho tôi những cảm xúc không thể nào quên.

Hôm trước ngày khai giảng, tôi sống trong tâm trạng vừa lo lắng vừa háo hức, mong nhanh nhanh đến ngày hôm sau. Chắc đó cũng là tâm trạng của hầu hết các bạn học sinh lớp Một khác như tôi. Thật ra lúc đó còn bé, tôi chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường và cũng chỉ nghĩ đó là ngày đầu tiên đi học, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của người lớn, phần nào tôi cũng đã nhận ra đó là một ngày rất quan trọng. Mẹ chuẩn bị đầy đủ tất cả những thứ cần thiết cho tôi: nào sách vở, đồ dùng học tập,… Tôi xếp gọn từng thứ trong chiếc cặp nhỏ xinh. Còn nhớ lúc đó tôi lấy bộ đồng phục mới ra khỏi tủ, ngắm nghía một hồi thật lâu rồi treo lên thật cẩn thận. Tất cả đã sẵn sàng cho ngày đi học đầu tiên! Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, tôi nhanh chóng lên giường để sáng mai có thể dậy sớm. Mọi khi giấc ngủ đến với tôi thật dễ dàng nhưng hôm đấy lại khác. Hàng loạt cảm xúc kéo đến, rồi bao nhiêu suy nghĩ tưởng tượng về ngày mai cứ hiện lên trong đầu. Đầy thú vị nhưng cũng không khỏi hồi hộp. Rồi không biết tự lúc nào, tôi thiếp đi…

Sáng hôm sau, tôi theo ba mẹ đến trường. Đúng là ngày khai trường có khác! Ai ai cũng mặc quần áo chỉnh tề! Các bạn học sinh thì mặc những bộ đồng phục mới nhất, đẹp nhất. Các anh sinh viên thì mặc áo sơ mi, quần tây rồi đóng thùng trông rất nghiêm chỉnh. Còn các chị sinh viên thì khoác lên mình bộ áo dài trắng thướt tha. Trời tháng chín – cuối thu, thi thoảng vài cơn gió ngang qua, mang theo cái se se lạnh. Sau cơn mưa rào tối hôm trước, bầu trời hôm ấy trong xanh, không một gợn mây. Những tia nắng ấm áp len lỏi qua tán cây xanh mát rượi. Bầy chim vui vẻ nhảy nhót chuyền cành. Thường tôi hay đi ngang qua trường Đức Trí vào giờ này, ngôi trường dường như vẫn còn đang say ngủ. Thế nhưng hôm nay, mái trường như thay bộ áo mới, rực rỡ và đầy sắc màu. Vừa đến trường, đập ngay vào mắt tôi là cánh cổng sắt trắng to, rộng mở tựa đang dang tay chào đón tôi vào một “thế giới kỳ diệu”! Trên sân trường, người đông như hội. Các anh chị lớn ai cũng hớn hở, chạy nhảy vui đùa. Các bạn học sinh lớp Một thì ngại ngùng quất quýt bên ba mẹ, chẳng nỡ rời một bước. Chẳng cần phải nói, tôi cũng thế, đứng giữa ngôi trường rộng lớn, tôi bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé. Thấy tôi tỏ ra lo sợ, mẹ khuyên tôi hãy vui vẻ và cố gắng làm quen với mọi người. Tuy đã cố hết sức nhưng tim tôi vẫn đập nhanh. Chợt sau lưng tôi có tiếng khóc oà lên. Tôi cũng úp mặt vào mẹ và cũng nghẹn ngào, nước mắt chực trào ra. Thế nhưng không hiểu vì sao tôi lại can đảm lau nước mắt, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi lại phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thì cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Ba mẹ cho con vào lớp đi. Đây là lớp của con.” Giọng nói ấm ấp, ngọt ngào cuả cô khiến tôi quên đi cảm giác lo sợ. Cô mỉm cười, nắm lấy tay tôi và dắt tôi vào lớp.

Một lúc sau, phụ huynh và học sinh đã được ổn định, buổi lễ khai giảng chính thức bắt đầu. Giọng chị liên đội trưởng vang lên to và dõng dạc. Nghiêm…Chào cờ…Chào”. Toàn trường từ ồn ào bỗng lặng im, gương mặt ai cũng nghiêm trang. Từng câu hát của bài “Quốc ca” và “Đội ca” vang lên oai hùng như từng lời lẽ ca từ trong đó vậy. Rồi cô hiệu trưởng Lê Nga lên phát biểu về những tâm tư tình cảm, những lời dặn dò hết sức chân tình và đọc bức thư của chủ tịch nước gửi cho học sinh nhân ngày khai trường. Ai ai cũng chăm chú lắng nghe và nhận ra nhiệm vụ, trách nhiệm, bổn phận của mình. Một chị học sinh lớp Năm lên đại diện học sinh toàn trường đọc lời hứa. Khi ấy tôi vẫn chỉ còn là một cô bé lớp Một, nhưng vẫn cảm nhận thấy sự thôi thúc mãnh liệt về sự cố gắng trong học tập để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ. Sau đó, cô Hiệu trưởng đi đến chiếc trống trường được đặt ngay ngắn trên sân khấu, đánh một hồi trống thật dài. Tiếng trống trường vang xa, đánh dấu một năm học mới bắt đầu. Các tiết mục văn nghệ được các anh chị lớn chuẩn bị thật công phu. Tiếng hát, tiếng đàn ngân vang trong niềm vui ngày hội đến trường…

Buổi lễ khai giảng trôi qua trong niềm hân hoan của các bạn học sinh. Từng lớp xếp hàng trở về phòng học của mình, trả lại cho sân trường bầu không khí yên tĩnh quen thuộc. Những bài học đầu tiên của tôi bắt đầu, từng con chữ A, O, từng lời đánh vần, từng nét bút đầu tiên được viết lên trang giấy. Thế là… tôi đã trở thành học sinh lớp Một.

Buổi lễ Khai giảng đầu tiên ấy đã để lại những kỷ niệm đẹp, khắc sâu vào tiềm thức tôi, để mỗi khi nhớ về, lòng tôi lại bâng khuâng bao cảm xúc về một thời trẻ dại. Giờ đây, tôi đã là một học sinh lớp Tám, đã trưởng thành hơn và đủ để hiểu hết những tấm lòng mà các thầy cô và nhà trường dành cho chúng tôi. Mặc dù trong điều kiện hết sức khó khăn của dịch Covid 19, học sinh không thể đến trường. Nhưng thầy cô vẫn tổ chức cho chúng tôi một buổi lễ khai giảng Online thật trang trọng. Tôi tự hỏi rằng mấy ai “được” trải qua cái dịp Khai giảng này, và tôi chính là một trong những người “vinh dự” đó! Hôm ấy, tôi vẫn khoác lên mình bộ đồng  phục, đeo khăn quàng đỏ thắm trên vai, ngồi vào ghế ngay ngắn trước màn hình máy tính, tham dự lễ khai giảng đầy đặc biệt. Tôi vẫn còn nhớ như in từng lời nói trong bài diễn văn khai giảng của cô Hiệu trưởng: “Ngừng đến trường nhưng không ngừng học. Thầy trò mình cùng gặp nhau qua các bài giảng online,”. Một buổi lễ khai giảng hết sức đặc biệt. Trong tôi trào dâng những cảm giác biết ơn vô hạn. Thầy cô – những người luôn quan tâm và lo lắng cho chúng tôi. Tôi và các bạn phải cố gắng học tập và luyện rèn thật tốt để đền đáp lại công ơn mà thầy cô đã dành cho chúng tôi.

Mỗi buổi lễ Khai trường là một kỷ niệm khó phai. Sau những buổi lễ, trời vẫn luôn xanh, nắng vẫn luôn vàng ươm. Trên các tán cây, chim hót vang. Trong các lớp học, tiếng giảng bài vang lên. Thầy trò Đức Trí lại hăng say chuẩn bị cho một mùa gặt mới.

 

Đặng Lê Hạnh Nguyên (Lớp 8/3)

Type to enter text
Type to enter text